Het' suc' hay d0a' ah` nha... pac' na`0 xem thj` nh0 doc ch0 het' hen...
HT
Dôi mắt em lăng buồn
Nhìn anh mà chẳng nói
Tình đôi ta vời vợi
Muốn nói cũng khôn cùng
Muón nói cũng khôn cùng
Anh ngồi bên sông cữa
Em đứng dựa tường hoa
Nhìn nhau mà lệ ứa
Môt ngày một c'ach xa
Từ khi yêu anh, anh bắt xa màu tím
Sầu thương cho em, mơ ước chưa kịp đến
Trời đã rét mướt cùng gió mưa
Khóc anh chiều tiễn đưa
Thế thôi tàn giâc' mơ
Yêu anh rồi em chẳng muốn rời xa
NhƯng c'ai nghiệt chỬ chết cũa trời ban
Rước em về cùng sương mù u tich
Cho lại anh phải rơi lệ lúc em xa
Trong giấc ngủ ngàn thu em vẫn nhớ
Hình bóng anh sẽ chẳng lúc phai mờ
Em hưa về thăm anh trong giắc ngủ
Dể lòng anh thôi thương nhớ đợi chờ ai
Nếu em chết tình ta sẽ bất diệt
Trên moi^. bia khắc đẫm mãi mối tình
Trên bầu trời hai hình bóng ão linh
Dưới mộ sâu hai hồn yên giấc mộng
Nếu em chết xin người đừng sầu khổ
Dể em iên trong giấc ngủ thiên THU
Em chẳng vui khi biết anh khổ sầu
Dời còn đẹp xin anh đừng tạ thế
Trời đất quay cuồng khi hồn em lià th'ê
Anh đứng đây mà chết lịm nữa hồn
Nhìn lần cuối tận phút em yêu dấu
Dể rồi mai ta luôn mãi cách xa
Nghĩa trang này có hồn em đâu đó
Anh vẫn quì truớc ngôi mộ xanh
NhƯng sao em, em nõ cho đành
Dể hồn anh lạc loài trên trần th'ê
Nguyuện hồn em về nơi chân chúa
K^ lạc loài giữa cõi thiên thu
Em đã đi một chiêu đông lạnh lẽo
Tuyết rơi đầy nhƯ tiễn buớc em đi
Cây thông già lặng lẽ đứng nhìn theo
NhƯ muốn nói lên nhỮng lời vĩnh biệt
Em lặng lẽ ra di k^ trở lại
Bỏ lại anh cô đơn trên cõi đời
Hồn mộ điạ ôm lòng em hư ão
Cõi thiên THU em nằm duới mộ sâu
Hồn lặng lẽ giữa sương mù cô tich
Thôi hết rồi còn gì nữa đâu em...
Có một muà THU khóc một người
Từ giã cõi đời lúc đôi mươi
Ôm trọn tình xưa vào mộ kính
Cây cỏ thay màu có xanh tươi
Gió về vuốt ve bên phân` mộ
Thì thầm an ũi người em xưa
Duyên tình vưà chớm vội tàn uá
Ở chốn suối vàng hồn vẫn mơ
Có phải muà THU cũng đổi dời
Giòng sông năm cũ đã xa khơi
Mây trời k^ giống nhƯ mình gặp
Còn chăng lòng cứ vẫn yêu người
Thời gian chầm chậm lướt qua đời
Cầu gỗ bờ xưa góc đã lơi
Có nhỮng con thuyên` k^ về nữa
Có người chờ mãi một người thôi